Chiếc áo lót
Bước lang thang, không bến bờ, không mục đích. Một động lực vô hình nào đó dẫn dắt Tâm đến nơi đây. Trưa mùa Thu lành lạnh, nắng nhàn nhạt không đủ xoá tan màu không gian tê tái. Nhìn những hàng mộ bia thẳng tắp, ngay ngắn mà hồn chợt buồn mênh mang. Ngừng chân, Tâm lặng lẽ ngồi xuống, điếu thuốc ấm áp lạ thường, làn khói mỏng lung linh hàng chữ “… Minh Trâm. “. Tuổi còn trẻ quá, 17, tuổi mộng mơ… Tâm thường đến đây, chỗ này, ngôi mộ này không một lý do. Nhưng mỗi lần buồn phiền, nhớ nhà, Tâm lại đến đây và cảm thấy nguôi ngoai. Ngày mới đến, Tâm sống trong 1 chung cư có nhiều người cũng mới chuyển đến. Bên cạnh là gia đình Liêm. Liêm cũng còn trẻ, ngày nào cũng có bạn bè rủ anh đi...